Suy nghĩ trong lòng như một đoàn đay rối, ánh mắt oán niệm hung hăng nhìn chằm chằm Âm Dương lão nhân ở đằng xa, hận không thể giậm chân chửi một câu, ngươi không cứu người thì ngươi đến làm gì?
Điều này cũng không thể trách Vương Ma Tử, cũng như lúc cần gấp tiền để cứu mạng, vốn đã tuyệt vọng nhưng ngươi đột nhiên cho hắn ta một khoản tiền khiến hắn ta thấy được hy vọng.
Nhưng chờ đến khi hắn ta đầy hi vọng đến bệnh viện, mới biết được tiền đều là giả
Ngươi xem đi, trong lòng của hắn ta cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng cho hắn ta.
Nhìn vẻ mặt khủng hoảng lo lắng của Vương Ma Tử, Triệu Khách cũng mềm lòng, đáng tiếc thân thể của hắn không động đậy được, chỉ có thể mở miệng nói với AizhỈ Ma Tử: “Ma Tử!”