Nghĩ đến hình ảnh đôi tay hoàn mỹ không một tì vết kia nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo cổ họng của mình, trên lưng Mặc Cúc lạnh lẽo.
Lúc này nhìn về phía Cơ Vô Tuế, vẻ quyến rũ trong mắt lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, đặc biệt sau khi thấy Cơ Vô Tuế rất bá đạo giữ chặt tay Triệu Khách.
Trong nháy mắt Mặc Cúc đã hiểu mình làm một chuyện ngu xuẩn đến mức nào, trong chốc lát vừa kính nể vừa sợ hãi Cơ Vô Tuế.
Lúc ánh mắt hờ hững của Cơ Vô Tuế nhìn sang, Mặc Cúc lập tức cung kính cúi đầu, nàng hiểu rõ mỗi một người đến lần này giết chết mình đều không phải nhận bất kỳ sự trừng phạt gì.
“Hoan nghênh thiếu gia, ta đã bày tiệc mời khách cho thiếu gia, căn phòng ở lại cũng được sắp xếp ổn thỏa.”