Mặc Cúc không đi theo Triệu Khách và Cơ Vô Tuế vào căn phòng này, mà đứng ở sau cửa như một vị quản gia tri kỷ, mỉm cười lẳng lặng chờ đợi.
Triệu Khách không bước vào ngay, quay đầu nhìn về phía Mặc Cúc: “Nếu bây giờ ta muốn đi, ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản ta được không?”
Giọng điệu như đang trêu chọc khiến người ta không phân biệt ra được rốt cuộc Triệu Khách đang trêu đùa hay hắn thật sự muốn đi, nhưng trong mắt Triệu Khách thỉnh thoảng bắn ra mũi nhọn lạnh lẽo như hắn đã giận thật.
Hắn biết, lễ vật tiếp theo đã đến trình độ không cho phép người ngoài nhìn thấy, cho dù Mặc Cúc là đại quản sự của Hồng Yên quán cũng không dám vọng tưởng chạm vào.
Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ sau khi hắn thấy bí mật bên trong, muốn rời khỏi cũng không phải do hắn nữa.