Cơ Vô Tuế thấy thế nhếch miệng mỉm cười, đột nhiên đập mạnh một cái khiến một đôi vòng ngọc đập vào nhau, trong tiếng “cạch” khi ngọc vỡ, hai chiếc vòng ngọc trong tay Cơ Vô Tuế lại vỡ vụn thành bụi phấn, nàng tiện tay ném nửa chiếc vòng ngọc còn lại xuống đất.
“Lần sau muốn làm gì cứ nói rõ ra, quanh co lòng vòng thì thôi đi.”
Mặc Cúc không dám nói lời nào.
Cơ Vô Tuế lại quay sang nhìn Triệu Khách: “Chuyện tiếp theo ngươi tự xem đi, ta chờ ngươi ở ngoài.”
Cơ Vô Tuế nói rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Khách nghe ra được tâm tư của nàng rất nặng nề, đây là lần đầu tiên Triệu Khách thấy nàng tỏ ra bất đắc dĩ như thế.