Triệu Khách vẫy tay, Đại Hạ đỉnh vững vàng bay lên, sau khi bốn cái chân để lại cái hố trên mặt đất đá cẩm thạch, nó chậm rãi rơi xuống, đến lúc rơi vào trong tay Triệu Khách, Đại Hạ đỉnh vốn có thể gọi là cự đỉnh lại chỉ còn kích cỡ không bằng bàn tay.
Triệu Khách ước lượng hai lần, thân đỉnh nhẹ như lông hồng, dường như không có bất kỳ trọng lượng gì.
“Đúng là thần khí tạo hóa!”
Thuỷ Lộc đưa tay che miệng vết thương, nhìn chiếc đỉnh đồng thau này mà thèm chảy cả nước miếng.
Triệu Khách thở sâu, thu Đại Hạ đỉnh vào trong sách tem, ánh mắt nhìn thoáng qua sách tem.