“Không thích hợp!” Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Hà Toàn Thuận.
Hắn từng theo Liêu Thu xuống U Minh, tuy quá trình nguy hiểm lại không gặp được chuyện quỷ dị như vậy, cầu lớn biến mất một cách khó hiểu thì cũng thôi nhưng lúc này lại vừa hay gặp được ngọn núi sạt lở.
Nói vận khí quá kém? Nhưng khó tránh khỏi quá trùng hợp.
Hà Toàn Thuận hơi nhíu mày, đưa tay trái che mắt trái của mình, một cái Hư không nhãn cầu lặng yên bay ra ngoài xe.
Hà Toàn Thuận dự định quan sát xung quanh một chút, nhưng tròng mắt vừa bay ra khỏi nóc xe đã thấy Liêu Thu rống to một tiếng: “Ngồi vững!”