Lúc Triệu Khách nói ra ám ngữ đã ước hẹn cẩn thận với Dương Vạn Tài, quản gia lập tức buông công việc trên tay xuống, dẫn Triệu Khách đi vào tòa nhà bên cạnh.
Đẩy cửa nhìn vào trong, Triệu Khách không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau khi ngây người một lúc ngắn ngủi Triệu Khách đã nở nụ cười hào phóng nói: “Thật trùng hợp, ngươi cũng ở đây à.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp!”
Lộ Hạo cười rất ngọt, khuôn mặt nữ nhân kia càng rực rỡ hơn lúc trước, một loại cảm giác con gái rượu như ô mai bọc một lớp bơ mê người.
Ồ! Điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua sự thật viên ô mai này có độc, lúc trước Triệu Khách nhìn Lộ Hạo tuyệt đối không đáp lại bằng nụ cười cởi mở như thế.