Không nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Miêu Đạo Nhất, Triệu Khách cũng rất biết điều dừng lại đề tài, hắng giọng nghiêm túc nói: “Khụ khụ, muốn cứu Tiểu Yên, chúng ta cứng rắn xông vào e rằng không được, cho nên vẫn phải chờ chút!”
“Chờ cái gì?” Miêu Đạo Nhất nhìn dáng vẻ đã tính trước của Triệu Khách, không biết vì sao trái tim căng cứng lập tức yên tâm hơn nhiều.
Triệu Khách không để ý đến hắn ta, mà ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đã dần ảm đạm.
Thấy sắc trời càng ngày càng tối, thiện nam tín nữ trước chùa miếu lại nối liền không dứt.
Triệu Khách đoán thời gian đã gần đến, Heo mập chạy chậm đến từ một con đường nhỏ bên cạnh, nháy mắt mấy cái với Triệu Khách ra hiệu đã làm xong việc này.