Ngay cả Đại Tát Mãn trước mắt là người khống chế Tát Mãn giáo, có sẵn lực lượng cường đại cũng không ngại cực khổ chạy đến Trường Bạch sơn đào núi.
Chẳng trách cuối cùng tông giáo truyền thừa đã lâu này lại biến mất trong lịch sử, Triệu Khách thấy đây hoàn toàn là vì Cơ Vô Tuế.
Nhưng nghĩ đến việc cuối cùng Cơ Vô Tuế được chôn cất trong Trường Bạch sơn mạch, mới có trải nghiệm gặp hắn, trong chốc lát Triệu Khách không biết hắn có nên cảm ơn những bệnh thần kinh này mới được không.
“Cái đó, nếu không ta làm Hữu sứ… Của Thánh nữ trước thì tốt hơn.”
Đối với hộ pháp gì đó Triệu Khách không có chút hứng thú nào, danh hiệu lớn như vậy cũng không có chút tác dụng gì, ngoại trừ hấp dẫn ánh mắt người khác, hấp dẫn thù hận, Triệu Khách thật sự không nghĩ ra được có ích lợi gì đáng nói.