Triệu Khách liếc nhìn tiểu gia hỏa này một chút, dáng vẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi lại ngốc nghếch như một tờ giấy trắng.
Triệu Khách không dừng bước, tiếp tục cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đề nghị của hắn rất tốt, trên cơ bản chiếm hết lợi ích của chúng ta, nhưng ngươi có nghĩ đến đối phương túm bím tóc của chúng ta ở trên tay như vậy, từ nay sẽ trở thành sức lao động miễn phí của đối phương!”
“Sức lao động miễn phí??”
Hình như tiểu Tát Mãn này còn chưa hiểu rõ từ ngữ mới mẻ này có ý gì.
Triệu Khách gật đầu: “Ngươi nghĩ xem, bọn họ chỉ tạm thời cho chúng ta mượn trụ sở, chúng ta xây dựng cơ sở tạm thời ở bên trong không phải đang làm bia ngắm cho bọn họ sao?”