Cốt trượng như bạch ngọc, trong suốt sáng long lanh trong tay Đại Tát Mãn, khí tức của thời gian tỏa ra từ trên cổ trượng.
Triệu Khách cách rất gần, cộng thêm bản thân lại là hộ pháp Tát Mãn giáo, trong lòng lập tức có cảm giác, dường như cả người đều bị khí tức Man Hoang phía trên nuốt mất.
Thương hải tang điền, trong chớp mắt chỉ là bạch câu qua khe cửa thoáng qua trước mắt hắn.
Tiếng hành khúc tế tự cổ xưa vượt qua hàng ngàn năm tháng truyền vào trong tai hắn, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong cốt trượng có tơ máu di chuyển.
“Chẳng lẽ thanh cốt trượng này là sống??”