Ánh mắt bi thiết nhìn chằm chằm khu rừng sâu trước mặt: “Trước đây không lâu ta tìm được ma thai của ngươi ở trong cấm địa, chỉ là ma thai đã vỡ, ta không biết là ai làm, chỉ có thể chôn cất lại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể nhập thổ vi an, không ngờ ngươi lại còn sống.”
“Cấm địa? Ma thai?”
Ngọc Hành không nói gì, chỉ là những từ ngữ này xoay quanh trong đầu lại không hiểu rõ chân tướng.
Tam Giới nói xong câu này, xung quanh lại chìm vào trong sự im lặng quỷ dị, qua rất lâu dường như đối phương không có ý trả lời Tam Giới.
Thấy thế, Tam Giới tiếp tục nói: “Năm đó ngươi và ta vừa gặp, trong lòng ngươi mang côn bằng, cười ta chỉ biết giữ gìn ba tấc đất, Đại Giác chỉ trách ngươi và ta tranh chấp quá nhiều, nhưng chưa từng nghĩ đến chúng ta chỉ nói chuyện lý thú về một đám kiến trên đất.”