Nàng không quan tâm người nào, yêu quái mà, lúc này chỉ hận không thể đánh ngất Miêu Đạo Nhất, khiêng lên trên bờ vai như Trư Bát Giới cõng vợ ở trong hí khúc, khiêng hắn ta đến một chỗ không người, từ đó…
Nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt Tiểu Yên đỏ lên, cũng không biết nghĩ đến cái gì lại mặt đỏ bừng, nóng bỏng đến tận mang tai.
Nàng thầm tự giễu một câu: “Phi, ngươi là tiểu đề tử không biết xấu hổ, sao chỉ nghĩ đến phương diện kia, đừng để người ta thấy được.”
Tiểu Yên nói xong muốn xoay người trốn đi một lần nữa, nào biết nàng vừa quay người sau lưng lại dâng lên một luồng ý lạnh mãnh liệt nhưng không chờ nàng phát hiện.
Huyết trùng lại “vèo” một tiếng đâm vào sau gáy Tiểu Yên, cái bụng nứt ra một cái giác hút bén nhọn, xé ra một cái miệng nhỏ ở trên da đầu Tiểu Yên đâm đầu lao vào.