TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 479: Thật kích thích

Nhìn kỹ một lúc, đầu trọc đưa tay ấn nút đóng cửa, theo cánh cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trái tim hai người cũng dần thả lòng, chỉ thấy đầu trọc vỗ ngực mình, thở ra một hơi nói: “Móa nó, làm ta sợ muốn chết, chắc chắn thang máy bị trục trặc.”

Lúc nói lời này, chỉ thấy đầu trọc xoay người lại, đồng tử co rụt lại, không biết sau lưng người thanh niên lại có thêm một nữ nhân từ lúc nào.

“Cốc cốc cốc!”

Theo tiếng gõ cửa, sau cửa vang lên tiếng hỏi thăm mất kiên nhẫn, chỉ nghe một giọng nữ nói: “Đưa… Đưa đồ chuyển phát nhanh.”

“Cái gì? Chuyển phát nhanh? Mả mẹ nó, đã hai giờ sáng còn đưa hàng chuyển phát nhanh?”

Giọng nam trong phòng hơi tức giận, mở cửa phòng ra một khe nhỏ nhìn ra ngoài, chỉ

Trông nữ nhân này rất thanh tú, khuôn mặt trứng ngỗng môi đỏ, lông mày nhỏ nhắn, đường kẻ mắt mảnh dài vẽ vừa đúng chỗ, mái tóc đen rối tung trên vai, lại càng đáng yêu hơn.

Nhưng điều kỳ quái là trên người nữ nhân này mặc một chiếc áo khoác rất rộng, trông càng giống quần áo nam nhân.

Thấy thế, nam nhân sau cửa thò đầu ra, sau khi xác nhận hai bên không có người mới mở rộng cánh cửa để lộ cơ thể mập mạp, dáng người 1m8, khuôn mặt hào sảng, mày rậm mắt to trông vô cùng chất phác.

Hắn ta cố gắng dịu giọng hơn: “Đã trễ thế này sao còn đưa hàng chuyển phát nhanh nữa, trong khoảng thời gian này ta cũng không mua gì ở trên mạng?”

Nữ nhân gật đầu: “Là chuyển phát nhanh của hàng xóm sát vách nhưng hắn không ở nhà, vì vậy nhờ ngươi nhận thay.”

“Mả mẹ nó!”

Nam nhân nghe vậy sắc mặt tối đen, không nhịn được chửi bậy một câu, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Chuyển phát nhanh cái gì?”

“A!”

Nam nhân hơi ngạc nhiên, chỉ thấy nữ nhân bắt đầu nhẹ nhàng vặn vẹo cơ thể, hàng mi dài nhỏ nháy mắt với nam nhân, nũng nịu làm nũng với nam nhân: “Bên ngoài hơi lạnh, cho ta vào nhà đi?”

“Được! Được!”

Nam nhân nuốt nước bọt, vội vàng tránh ra cho nữ nhân vào phòng.

“Cạch!”

Cửa phòng đóng lại, qua khoảng nửa tiếng chỉ thấy cửa phòng lại mở ra, nữ nhân mỉm cười rời khỏi căn phòng.

Trước khi đi không quên vỗ bụng nam nhân, miệng nhỏ nhắn còn nói: “Ngươi nhớ giúp ta đó, nếu không hắn cho đánh giá kém, ta sẽ thảm rồi.”

“Ầy… Ngươi xác định không có vấn đề gì chứ??”

Nam nhân lẳng lặng đặt một tay lên cái bụng mập mạp, hơi khó đứng lên.

“Ôi chao, là hắn nói có thể nhận thay, ngươi cứ nhảy đi, nếu hắn không chịu được là chuyện của hắn, nhưng nếu ngươi không chịu giúp ta, ta…”

Nữ nhân nói đến đây tròng mắt đã đỏ hoe.

“Được được được! Ngươi yên tâm, cái đó… Tiểu tỷ tỷ, thêm QQ đi.”

Cả đời này A Bàn không thể thấy nữ nhân khóc, liên tục gật đầu, vỗ ngực đảm bảo.

Lúc nữ nhân gần đi còn không quên lấy tài khoản QQ của nữ nhân, thuận tay sờ soạng bàn tay nhỏ của nữ nhân, trong lòng đắc ý đã không thể khép chân lại.

Sau khi nữ nhân rời đi, trong lòng A Bàn còn tiếc hận một trận, đóng cửa lại, tự nhủ: “Nàng vốn là giai nhân, sao lại.”

“Xong rồi!”

Triệu Khách và Trương Hải Căn trốn ở góc hành lang thấy thế, ánh mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng gian xảo, chỉ thấy nữ nhân đi tới trả lại áo khoác cho Triệu Khách.

“Không cần, ngươi cầm đi, ngoài ra chỗ này có ít tiền, coi như phí dịch vụ đêm nay của ngươi.”