Thân là Lục vĩ hồ tiên, lần đầu tiên Hương Chi Nhi thấy sợ hãi như thế.
Sự sợ hãi này như khắc vào sâu trong xương cốt của nàng, thậm chí sâu trong linh hồn nàng còn cảm thấy sự kính sợ như bẩm sinh với nữ nhân trước mắt.
“Xoẹt!”
Sắc mặt Triệu Khách trắng bệch, ngón tay mở ra, chỉ thấy thanh phi đao cắm trên đùi lại đâm sâu vào một tấc, cơn đau như lăng trì, nếu là người khác đối mặt với cơn đau thế này, e rằng đại não sẽ khiến chủ nhân ngất xỉu trong nháy mắt để tạo ra tác dụng tự bảo vệ.
Nhưng vì Triệu Khách có con tem “Lão binh”, chẳng những không ngất ngược lại ý thức đại não chưa từng tập trung đến thế, trong tích tắc ngắn ngủi đầu óc Triệu Khách càng ngay càng rõ ràng.