Mặc dù hơi lạnh buốt cũng rất dễ chịu, cảm giác khác thường trên tay rất thoải mái, nhưng theo mùi hương quen thuộc ở trong không khí bay vào trong mũi Triệu Khách, trái tim Triệu Khách lập tức rơi xuống địa ngục.
Triệu Khách để tay lên nơi không nên để nhất, nói là háo sắc tận trời nhưng trái tim đã lạnh đến mức kẽ nứt băng tuyết.
Trái tim như lá rụng, áo choàng lúc thì bị thổi xuống vực sâu, lúc lại bay lên trời.
Triệu Khách hỗn loạn không dám ngẩng đầu lên, cuối cùng liếc thoáng qua một cái, mặc dù lúc trước cũng tới gần như chưa từng ở khoảng cách gần như vậy.
Đôi mắt nhìn lên, đôi môi đỏ tươi mang theo màu sắc trực quan mạnh mẽ.