Mấy người Nhị Mạnh Tử đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn xác chết trên mặt đất, lúc này mới lấy lại tinh thần, đôi mắt nhìn chằm chằm Ác quỷ túc cụ đứng bên cạnh Triệu Khách, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Đặc biệt là Nhị Mạnh Tử, mồ hôi trên trán lăn xuống như mưa, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hai chân mềm nhũn ngã trên mặt đất, dập đầu liên tiếp ba cái với Triệu Khách, trên trán cũng thủng một lỗ.
“Hồ Tam, ca xin lỗi ngươi nhưng ngươi cũng không thể trách ta, ngươi là ma bệnh không làm được việc nặng, ngày nào cha ngươi cũng làm hai phần công vì ngươi, mệt đến nôn ra máu, bây giờ ngươi chết đi, cha ngươi được đốc công bảo vệ không cần làm việc mà vẫn có rượu uống, khỏi phải nói cuộc sống thoải mái đến mức nào, ngươi đừng trách ta.”
Mấy người còn lại nghe vậy cũng lần lượt quỳ xuống theo, học theo Nhị Mạnh Tử dập đầu với Triệu Khách và Ác quỷ túc cụ.
Triệu Khách ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe Nhị Mạnh Tử nói vậy lập tức hiểu được.