Khí lạnh xung quanh biến mất theo, khi Chu Lỗi phát hiện mình có thể hoạt động bình thường, nhanh chóng nhào vào bàn học gần đó, thành thật ngồi xuống học như Triệu Khách.
Phù phù phù...
Chu Lỗi té nhào vào trên chỗ ngồi, không ngừng thở dốc từng ngụm, cảm giác trái tim mình đang nhảy lên thịch thịch thịch sắp bắn ra ngoài.
Quay đầu lại, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Triệu Khách, đây là lần thứ hai đối phương cứu mình.
Chu Lỗi không hy vọng xa vời có lần thứ ba, nhưng ít ra lúc này ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách đã thay đổi rất nhiều.