Chỉ thấy trong đống đổ nát có một bóng người mơ hồ đang thò ra nửa mặt từ bức tường đổ, lặng lẽ nhìn trộm mỗi một hành động của bọn họ.
Tuy không nhìn rõ lắm, nhưng dựa vào đường nét khuôn mặt, Tiết Đào có thể khẳng định kia chính là mặt Lâm Hiểu Đông, dù là khuôn mặt hay hai đầu lông mày góc cạnh đều giống như đúc.
Nhưng tiếng kêu của Tiết Đào lại khiến trên gương mặt kia lộ ra vẻ ngạc nhiên, không mở miệng đáp lại Tiết Đào, ngược lại quay đầu bỏ chạy.
"Chờ ta!"
Thấy thế, Tiết Đào cũng mặc kệ nhiều như vậy, cất bước xông lên.