Lúc hắn ta dạy Vương Vi viết chữ, đã bị nhiễm tật xấu này từ hắn ta.
Có đôi khi Vương Hằng còn cảm thấy đây cũng là một mạch truyền thừa, không cho là nhục, ngược lại âm thầm vui mừng.
Cho nên, có phải kiểu chữ của Vương Vi bị bắt chước hay không, Vương Hằng vừa nhìn đã biết.
Nhưng hắn ta không chấp nhận được, hắn ta cố gắng suy nghĩ, nhưng trí nhớ trong đầu đã bị Vương Vi xóa sạch.
Mặc cho hắn ta suy nghĩ như thế nào cũng không nhớ nổi, thứ duy nhất có thể nghĩ tới là mình vừa cầm tiền lương mới phát xuống, định mua cho Vương Vi một cái bánh sinh nhật, cùng những quá khứ đã qua.