Nghĩ tới đây, Phì Miêu nhanh chóng đứng lên, nghiêng người nhảy đến trước mặt Triệu Khách, trên khuôn mặt đã không thấy con mắt kia cưỡng ép nở một nụ cười xấu tới cực điểm: "Lão Lục, sao ngài lại tới đây, không phải nói ngày mai à?"
"Ngày mai? Ta không đợi được."
Chỉ thấy lão Lục nói xong, ánh mắt nhìn về phía hai tay, vẻ mặt đau khổ, oán hận, cay nghiệt, tàn nhẫn, thậm chí mang theo điên cuồng nhìn về phía Phì Miêu.
"Tên này khiến ta biến thành một tên phế nhân, ta thật sự không chờ được một khắc nào!"
Ai cũng nghe được sự khát vọng trong lòng lão Lục.