Tiếng gầm gừ tức giận truyền đạt sự không cam lòng trong lòng Phì Miêu, bỏ tiền tài, mỹ nhân, bề ngoài, đổi lấy nhục thân vượt xa những hoạt thi kia, lại càng lớn mạnh hơn.
Ẩn nhẫn ở thế giới này vài chục năm, không chết trong tay những đối thủ cường đại đó, lại phải táng thân trong tay một tên vô danh tiểu tốt ở nơi đáng chết này?
Hắn ta nhớ rõ, hôm đó lão Lục hô lên hắn ta không phải người biết giữ bí mất, sau khi rời đi lão Đại Ngao Liệp lại nhìn hắn ta với ánh mắt ghét bỏ, nhìn hắn ta như đang nhìn một đống đồ bỏ đi.
Hắn ta không muốn chết ở chỗ này, ít nhất không thể chết ở nơi này, hắn ta muốn chứng minh mình vô tội, chứng minh mình là bị hãm hại, chứng minh suy nghĩ của hắn ta không sai lầm.
Sau khi những suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu, đôi mắt lạnh băng của Phì Miêu lập tức trở nên trống rỗng, ngay sau đó như có quỷ hỏa thê lương lóe lên!