Ôm một tia hy vọng sau cùng, chỉ thấy Ngao Liệp cất bước đi vào gian phòng.
"Đại nhân ngài mau nhìn, đây là món đồ cất giữ mà ta nói với ngài, ngài nhất định sẽ không thất vọng."
Trên mặt Thổ Ba xuất hiện nụ cười hưng phấn, dáng vẻ hoa chân múa tay buồn cười như một tên hề.
Điều này càng khiến Ngao Liệp không muốn liếc hắn ta lấy một cái, trong lòng suy nghĩ sao tên Phì Miêu kia lại nhìn trúng một tên phế vật ngu xuẩn buồn cười thế này, còn coi như trợ thủ bên cạnh.
Ngay lúc Ngao Liệp cất bước đi vào phòng, ánh mắt đột nhiên sinh ra một tia sáng.