Tuy đây cũng được coi là thù lao mà hắn bán Tuyết Cơ Tử cho nàng nhưng cũng không cần thiết so đo, ngược lại có vẻ hắn rất hẹp hòi.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách cũng không tiện yêu cầu quá nhiều, vẫn nhắm mắt lại, vì Triệu Khách lo lắng hắn vừa mở mắt ra sẽ dứt khoát nôn ra hết.
Hắn vừa cầm bát vừa che mũi, đồng thời nhét một miếng vào trong miệng.
Cảm giác dính dấp trên môi khiến Triệu Khách càng nhíu chặt hàng lông mày hơn, sau đó chật vật nuốt vào trong miệng.
Đột nhiên, cổ tay Triệu Khách hơi run lên, đôi mắt khép hờ mở ra nhìn chằm chằm thứ đồ chơi như chè mè đen ở trong bát, “Thật là thơm!”