Trên khuôn mặt tái nhợt kia nở nụ cười thê lương, là cười cũng là khóc, là giận càng là hận.
“Tốt tốt tốt.” Quản sự liên tục nói ba chữ tốt, đột nhiên nắm lấy mảnh sứ vỡ vụn ở trong tay.
“Đừng!”
Tề Lượng phát hiện điều không ổn, đưa tay muốn ngăn cản lại bị quản sự nhân cơ hội đá văng, quản sự đâm thật mạnh mảnh sứ lạnh băng vào cổ họng của mình.
Trong chốc lát máu tươi trào ra theo cổ họng, đôi mắt quản sự nhìn chằm chằm vào Tề Lượng, bàn tay dính đầy máu tươi túm lấy quần áo của Tề Lượng, gắng gượng dùng một hơi cuối cùng mắng: “Súc… Sinh!”