Đã rất lâu không trải nghiệm sự vui vẻ khi giết người cướp của, Vương Ma Tử còn muốn trông coi chỗ này trải nghiệm thêm hai lần nữa.
Lần này Ải Cước Hổ lại gật đầu như chày gỗ, liên tục đáp lời: “Không sai, lần này ta tiếp tục làm mồi nhử!”
Nếu không tại sao lại nói Ải Cước Hổ này là người tự hiểu lấy mình, biết mình không làm được việc gì khác nên hắn ta tỏ rõ thái độ đầu tiên, đảm bảo địa vị mồi nhử của mình.
Triệu Khách thầm thở dài trong lòng vì điều này, chỉ có thể nhìn Vương Ma Tử và Ải Cước Hổ đầy khinh thường, để hai người trải nghiệm sự khinh bỉ đến từ học bá.
“Xem ra hai ngươi chỉ biết nói mò, không nhìn kỹ cái bản đồ kia, sau khi kích hoạt một cơ quan cần ít nhất một tiếng sau mới có thể lặp lại kích hoạt, có cơ quan còn cần tận ba tiếng, tiếp tục ở lại nơi đó chỉ có thể chờ chết.”