Nhìn La Thanh lấy đưa thịt khô trong balo tới, Tống Hằng hơi do dự vẫn nhận lấy miếng thịt khô này, yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh, xé rách thịt khô từng chút một, đặt ở trong miệng chậm rãi nhai nuốt.
Thịt khô rất cứng, rất khó nhai, vì thiếu đồ gia vị nên cảm giác chất thịt hơi chua cứng, ăn ở trong miệng sẽ cảm giác chát chát.
Nhưng Tống Hằng vẫn từ từ nhai nuốc, đảm bảo sẽ nhai nát miếng thịt, nuốt từng miếng vào trong bụng, vì đây là số đồ ăn ít ỏi của bọn họ.
Tâm trạng của La Thanh hoàn toàn khác với Tống Hằng, nhìn đỉnh núi cách đó không xa, trong đầu lập tức dấy lên ý chí chiến đấu.
Hắn ta thở sâu, chống hai tay lên mép một tảng đá lớn bên cạnh, hô lên: “Ha ha, lão già, chúng ta đã đến!”