Có đôi khi, một bàn bằng hữu, một bàn trà bánh, sẽ để hắn ta hưởng thụ được cuộc sống vui vẻ từ sáng sớm đến giữa trưa.
“Về nhà đi!” Lão nhân Tạng tộc lại mở miệng nói.
“Ta… Ta muốn về nhà!”
Sau khi ngơ ngác chốc lát, Tống Hằng chết lặng gật đầu, nhìn con đường nhỏ sau lưng lão nhân, bước chân đi về phía trước, hai tay lại đột nhiên đẩy lão nhân xuống.
Thân thể lão nhân nghiêng đi một cái như không dự đoán được Tống Hằng đột nhiên đẩy ngã hắn ta, thân thể ngã mạnh xuống đất, không ngừng lăn xuống theo con đường nhỏ mà hắn ta chỉ, càng lăn càng xa.