Vương Ma Tử ngạc nhiên nhìn Triệu Khách, hét to: “Hắn phải dụ tám người đưa thư đến đây? Tại sao ngươi không bảo hắn đi chết đi!”
Ánh mắt Triệu Khách đầy hung ác nhìn Ngô Khôi, cười lạnh bắt đầu tính một khoản.
“Ta đã để ý, tổng cộng một nhóm người chúng ta cũng chỉ có hai mươi mốt người, hai mươi mốt mất chín, nói cách khác không tính chúng ta, bên ngoài chỉ có mười hai viên Định hồn châu. Chưa chắc đám người bên ngoài đã có thể chia nhau mười hai viên Định hồn châu, ta muốn dụ hai phần ba số người đi, không bằng ngươi nói ta dụ toàn bộ đến đây đi!”
Triệu Khách nói xong, đột nhiên nhớ đến sinh môn, vỗ túi nói: “A! Quên mất tên này, tên này cũng được coi là một người, bây giờ bên ngoài chỉ có mười một viên Định hồn châu, ý của ngươi là ta phải dụ tất cả người đưa thư đến đây?”
Sau khi Ngô Khôi nghe thấy Triệu Khách tính toán khoản này cho hắn ta, sắc mặt cứng đờ, cổ họng nghẹn lại.