“Các ngươi! Ha ha, nếu các ngươi không đi vào sâu như vậy, có lẽ còn có thể ra ngoài nhưng bây giờ không còn kịp nữa!”
Kiều Tam hồn nhiên không thèm quan tâm sự uy hiếp của Vương Ma Tử.
Nhưng thấy đám người Triệu Khách lo lắng như vậy, cho dù Kiều Tam biết kết quả của mình, trong lòng cũng thấy thoải mái không diễn tả được.
Có thể các ngươi chẳng thèm ngó tới, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận phần kết quả này.
Triệu Khách lạnh lùng không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía gốc cây lựu giống với cây mây kia.