Tống Hằng đỡ La Thanh ngồi thẳng dậy, thấy sắc mặt La Thanh đã tốt hơn nhiều, cuối cùng Tống Hằng đã thở phào một hơi.
“Ngươi bệnh nặng mới khỏi, tuyệt đối không nên đi lung tung, nơi này không có thuốc gì hết, lần này tiểu tử ngươi có thể sống sót, đúng là số mạng ngươi lớn.”
Nói xong, Tống Hằng không khỏi hơi áy náy: “Đều tại ta, lúc ấy bị che mắt suýt thì…”
La Thanh thấy Tống Hằng vung nắm đấm muốn nện vào đầu mình, vội vàng đưa tay giữ chặt cánh tay Tống Hằng: “Sư huynh, ta không sao.”
“Ôi, đúng, thịt vừa được nấu chín, ngươi mau ăn đi, bổ sung chút dinh dưỡng!”