Nhưng Âu Dương Xu cũng không để mình bị đẩy đi vòng vòng: “Xéo đi, Sở Hương Vân ngươi bớt giội nước bẩn lên người lão tử đi, ngươi nhìn cho rõ ràng đây là quan môn đệ tử mà ta vừa nhận, về phần vị tóc vàng này là tỷ tỷ của quan môn đệ tử, ta tạm thời ngả ra đất nghỉ ngơi.”
“Đồ nhi!”
Sở Hương Vân ngạc nhiên, trong đôi mắt phượng tỏa ra một vệt sáng, ánh mắt nhìn về phía Gia Ngọc, trong mắt phát ra một vòng ánh sáng kỳ lạ.
Cho dù là hắn ta cũng có thể nhìn ra Gia Ngọc có căn cốt bất phàm, ngoài thông trong tuệ.
Huống hồ có thể khiến vị sư đệ bảo thủ này của mình thu làm đồ đệ, có thế thấy chắc chắn có thiên phú kinh người.