Cũng may lão gia tử có vốn liếng phong phú, chịu được sự hành hạ của hắn, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã sớm đạp hắn ra cửa.
Có thể thấy, thiên phú và ngộ tính của hắn thật sự mạnh kinh người, nhưng dù là vậy lúc này Triệu Khách cũng dám vỗ ngực nói, nếu chỉ bàn về tài dùng dao, e rằng tài dùng dao của hắn chưa chắc kém hơn lão gia tử.
Cứ nhìn ngón tay đầy vết dao của hắn thì biết.
Ở trong lòng Triệu Khách, thiên phú đã không còn quan trọng nữa, dù sao thiên phú là trời cho nhưng có thể cố gắng tự tranh giành được.
Cho dù là một tên ngớ ngẩn trình độ văn hóa tiểu học, chỉ cần cố gắng cũng có thể viết ra quyển tiểu thuyết không tệ (đương nhiên lỗi chính tả là thứ không thể thiếu).