Nhưng Hồ Long đã không còn thời gian suy đoán về sự nghi ngờ này nữa.
“Tương lai… Khục khục… Tương lai có thể… Thay đổi…”
Gân xanh trên khuôn mặt đỏ thẫm của Hồ Long kéo căng như một con giun, đôi bàn tay lớn như kìm sắt đang đẩy lưỡi đao ra khỏi trước ngực từng chút một.
Dường như theo lưỡi đao bị đẩy ra một chút xíu, lỗ thủng trên khôi giáp của Hồ Long cũng bắt đầu khôi phục.
Nhưng đúng lúc này, trong ánh mắt sắc bén của Triệu Khách lóe lên một vòng sáng: “Từ lúc ngươi đến gần ta, kết cục đã được định sẵn!”