Lão đầu tử nghiêm nghị quát lớn, dường như đã quay lại khoảng thời gian chửi mắng ba huynh đệ bọn họ.
Tống Hằng kéo La Thanh quỳ trên mặt đất, sau khi dập đầu ba cái thật mạnh hai người kìm nén nước mắt đi vào sơn động, lấy ra cái nồi sắt đã đun nóng nước tuyết.
La Thanh nhắm mắt lại không dám nhìn, trong lòng Tống Hằng càng khó chịu như bị dao đâm.
Lúc lão đầu tử đưa ra ý tưởng ngu ngốc này, hắn ta suýt nữa nhảy dựng lên lý luận với lão đầu tử, kết quả bị lão đầu tử đạp một cái ngã xuống đất.
Lúc này nhìn bóng lưng lão đầu tử cô độc ngồi trên rìa vách núi, lại nhìn cảnh tuyết trống trải trước mặt, hô hấp của Tống Hằng cũng trở nên khó khăn.