Một lát sau, Hồng bà bà một thân một mình đi ra từ trong sơn động, nàng đã lau sạch nước mắt trên mặt nhưng hốc mắt sưng đỏ có thể nhận ra nàng đã khóc rất lâu, chỉ là lúc này đã kìm nén tâm trạng của mình.
Sau khi rời khỏi động, ánh mắt đảo qua hai người Tống Hằng và La Thanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tống Hằng.
Một năm đó tuyết lớn đầy trời, tay tiểu gia hỏa này đã đông cứng đến đỏ bừng nhưng vẫn đứng dưới lầu luyện tập xào cát.
Chỉ chớp mắt, hài tử này đã trưởng thành.
Nhìn Tống Hằng một lúc lâu, cuối cùng nàng vẫn không quay đầu lại xoay người rời đi, nàng biết đây là lựa chọn tốt nhất.