Chờ sau khi một đoàn người Triệu Khách đi xa, nhân viên cửa hàng nhìn tiền mặt thật dày trên tay, trong hâm mộ lại mỉa mai nói nhỏ: “Thôi đi, dáng vẻ dễ nhìn thì ghê lắm à, không phải cũng bám lấy người giàu sao.”
“Đúng đấy, vừa nhìn đã là tướng phá của, nam nhân này cũng là đồ ngu, bị nữ nhân này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, có lẽ nhiều tiền hơn nữa cũng không chịu nổi bị đốt như thế.”
Tiếng bàn tán của mấy nhân viên bán hàng sao có thể giấu được đám người Triệu Khách, nhưng Triệu Khách lại rất hưởng thụ.
Hắn bĩu môi một cái với Vương Ma Tử, vẻ mặt kia như đang nói: “Thấy không, ta cũng không phải tên ăn bám.”
Đối mặt với dáng vẻ không biết xấu hổ của Triệu Khách, Vương Ma Tử không nhịn được quay sang hỏi Đại Đầu: “Ngươi biết cơm gì ngon nhất không?”