Trong sự im lặng, Hà Toàn Thuận đột nhiên mở miệng nói, chúng ta mà hắn ta đang nói đến lại không bao gồm Liêu Thu, mà đang chỉ Triệu Khách và hắn ta, càng rộng hơn nữa là tất cả người đưa thư.
Triệu Khách im lặng không nói gì, vấn đề kết thúc yên lành còn rất xa xôi với hắn, nhưng lúc bị Hà Toàn Thuận hỏi như vậy, trong đầu lại nghĩ đến lão đầu tử.
Liêu Thu hơi ngạc nhiên, lại nói: “Có thể, tam thập nhi lập. Tứ thập chững chạc. Ngũ thập biết rõ thiên mệnh. Lục thập tai thuận. Thất thập tùy thích. Nếu chúng ta có thể sống đến 80 tuổi vậy là kiếm lời không lỗ, 90 tuổi là muốn làm gì thì làm, chết cũng là kết thúc yên lành.”
“Khục khục…”
Triệu Khách nghe vậy bị nước miếng của mình làm cho sặc, nếu Thuỷ Lộc nghe được lời này của Liêu Thu, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.