“80 điểm bưu điện, tổng cổng 960 điểm, nếu ngài cảm thấy ta phục vụ tốt, có thể chia cho ta 10 điểm bưu điện làm tiền boa, ta cũng không ngại.”
Tất nhiên vẻ ngoài của Dương Vạn Tài không anh tuấn bằng Ninh Độc Khuyết, nhưng lúc hắn ta bắt đầu đàm phán việc buôn bán, trong lúc vô hình để lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, cho người một loại cảm giác chuyên nghiệp mạnh mẽ.
“Không phải 200 điểm bưu điện sao? Ngươi ăn 120 điểm bưu điện còn lại?”
Hắc Trác đập nắm đấm lên bàn cạch cạch, tức hổn hển muốn vặn gãy đầu tên này, nhưng Dương Vạn Tài lại ung dung đưa khế ước đến.
“Thứ nhất, 200 điểm bưu điện là giá bán thị trường, nếu ngươi có thể tự bán đi, vậy cá nhân ta đề nghị ngươi bán ra 300 điểm bưu điện là tốt nhất, vì giá vé xe sẽ nhanh chóng tăng lên.”