“Yêu tinh?”
Triệu Khách chớp mắt mấy cái như nghe được chuyện thú vị gì đó.
“Suỵt suỵt! Vương huynh đừng lên tiếng, phần lớn thương đội là tôi tớ của thương nhân, nếu nghe thấy sẽ dễ gây ra rối loạn.”
Trần Phàn ra hiệu Triệu Khách nhỏ giọng, cảnh giác đảo qua sau lưng, sau khi xác định không có người nghe được mới cười khổ nói: “Ta đã từng ám chỉ cho thương nhân trong thương đội nhưng đối phương hồn nhiên không thèm để ý, Đại Đồng tiêu cục của Trần mỗ đã nhận tiêu chắc chắn thành công, không thể không từ, nếu Vương huynh cảm thấy nguy hiểm có thể đi đường vòng qua Ngọc Môn ở bên cạnh, nhưng lộ trình phải kéo dài hai ngày.”
Triệu Khách bình tĩnh gật đầu, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt Trần Phàn, quan sát từng biểu cảm nhỏ xíu trên khuôn mặt và ánh mắt của Trần Phàn khi nói chuyện.