Đối mặt với câu hỏi của Triệu Mẫn, Triệu Khách đứng ở đầu thuyền đón gió thổi đến cuốn bay trường bào trên người, không biết trong tay đã cầm một quyển sách từ khi nào.
“Mãi đắc thần kê cộng kê ngữ, thường thì bất dụng đẳng nhàn minh, thâm sơn nguyệt hắc phong vũ dạ, dục cận hiểu thiên đề nhất thanh.”
Triệu Mẫn khẽ giật mình, chợt không nhịn được phát ra tiếng cười như chuông bạc.
“Đây là thi từ Thôi Đạo Dung, nhưng ngươi dùng vào lúc này lại có ý tứ.”
Triệu Mẫn nở nụ cười sâu xa, vì cái gọi là gà trống một gáy thiên hạ sáng.