Trên thân của một cây mây mọc ra ít nhất hơn mười trái cây như thế, hơn nữa thân cành của mỗi một cây mây đều nhiều đến đếm không hết.
Triệu Khách không nhịn được nhớ lại vẻ mặt của Đại Tát Mãn khi giới thiệu những cây mây này.
Hắn ta cẩn thận nhích tới gần sợ kinh động đến những cây mây này, ngay lúc Triệu Khách còn đang hoang mang, Đại Tát Mãn kéo tay áo của mình ra, trên cánh tay này có rất nhiều vết sẹo lồi lõm.
“Cái này gọi là Bạo bạo đằng, sau khi quả của nó trưởng thành sẽ nổ tung khi có con mồi đến gần, hạt giống đánh vào trên người con mồi sẽ bị con mồi mang theo bên mình, từ từ ký sinh vào trong thân thể của con mồi. Cho đến khi con mồi chết đi hoặc bị những dã thú khác ăn hết, sẽ nhanh chóng hấp thu chất dinh dưỡng của xác chết để sinh trưởng, nếu dã thú ký sinh bị ăn sạch, vậy dã thú đã ăn thịt này cũng bị ký sinh, sau đó bị những thực vật này giết chết.”
Đại Tát Mãn chỉ cái lỗ ở trên cánh tay của mình cũng đang cảnh cáo Triệu Khách tuyệt đối không nên để những trái cây này chạm đến, nếu không cũng chỉ có thể móc thịt xuống.