“Đại sư, ngươi… Bọn họ… Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Tể Hứa đưa tay chỉ hai người bên cạnh Giác Trần, trong chốc lát giọng nói cũng biến thành cà lăm.
Thấy thế, Giác Trần chỉ mỉm cười, vẻ mặt càng trang nghiêm từ bi hơn, chắp tay trước ngực: “A di đà Phật, tướng nhập sinh tâm, hai người này vốn là ma chinh và thiện tính trong lòng của ta, thí chủ gặp được lại chiếu rọi ra hình dáng của ngươi chính là có duyên với Phật, nên cùng ta thành tựu Phật thân Đại Giác, công đức vô lượng!”
Tể Hứa ngạc nhiên, con mắt trợn tròn, hắn ta nghe Giác Trần nói đến mơ hồ một trận nhưng vẫn nghe rõ ý của câu nói sau cùng.
Cái gì cùng thành tựu Phật thân? Mình chưa từng nói mình muốn xuất gia làm hòa thượng.