Trên khuôn mặt gầy gò kia có mấy sợi râu thưa thớt, da mặt vàng vọt, một đôi mắt hoảng hốt lo lắng đối mặt với mình.
Hai mắt nhìn nhau, Tể Hứa đột nhiên giật mình tỉnh táo.
Giác Trần gì đó, tâm ma gì đó, tất cả đều là giả, chỉ có kiếm trên tay mình mới là chân thật nhất.
Một suy nghĩ, Tể Hứa hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc ánh mắt lại nhìn về phía Giác Trần đã thấy người giống mình như đúc ở trước mặt lại dần biến hóa về dáng vẻ của Giác Trần.
Nhưng khuôn mặt không còn từ bi trang nghiêm như trước đó, ngược lại ngũ quan bắt đầu vặn vẹo, cả người như đổi một khuôn mặt khác, hốc mắt lồi ra nhìn chằm chằm Tể Hứa, phát ra tiếng cười chói tai: “Tiểu hữu, bần tăng chờ ngươi ở địa ngục La Sát, ha ha ha ha…”