Dường như Gia Ngọc không xác định quan sát một lúc, nhếch miệng cười để lộ ra răng mèo bén nhọn của mình: “Vương thúc, gần đây ngươi có số đào hoa, nhưng nhìn từ tướng mạo thì số đào hoa này của ngươi vô cùng tà dị, có thể là họa sát thân của ngươi.”
“Họa sát thân? Số đào hoa?”
Vương Ma Tử biết Gia Ngọc học xem tướng từ chỗ Thuỷ Lộc nhưng cũng không để ý, bĩu môi cười ha hả hào khí vượt mây nói: “Ha ha ha, hoa đào nát cái gì, đến lúc đó xem ta một quyền đánh nàng thủng một lỗ!”
Vương Ma Tử nói xong vội che miệng của mình, nói lời này trước mặt tiểu hài tử cũng không tốt lắm, làm người không thể bạo lực như vậy.
“Ồ, Vương thúc tiếp tục đi, nhớ kỹ chút nữa đi ăn cơm, hôm nay ăn lẩu!”