“Ta muốn một thứ của ngươi.”
Tề Lượng thở sâu, mắt không chớp nhìn chằm chằm Ô Cát.
Ô Cát suy nghĩ một chút: “Lần trước người nói với ta một câu giống vậy là một hảo huynh đệ của ta, ta đã tự tay vặn gãy cổ họng của hắn.”
Tề Lượng gật đầu cười nói: “Nhưng lần này không giống, có vay có trả.”
Ô Cát nở nụ cười gần, sau khi lùi nửa bước kéo dài khoảng cách với Tề Lượng mới nói: “Nếu ta không nói thì sao?”