Nghe thấy tin tức đôi phụ tử kia đã chết, Triệu Khách không nhịn được vặn hỏi: “Chết như thế nào, xác chết đâu??”
Trong phòng lộn xộn, nhưng ngoại trừ Trịnh Hổ thì không có bất kỳ xác chết và vết máu nào.
Nhưng chẳng kịp chờ Triệu Khách hỏi tiếp, Trịnh Hổ nắm chặt cánh tay Triệu Khách, một đôi mắt đỏ ngầu, hét to: “Rất nhiều người giống ta, giống như đúc, đều đã chết! Ta… Cứu ta! Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ngươi nhanh cứu ta!”
Triệu Khách nhìn Trịnh Hổ đã đến ranh giới chuẩn bị sụp đổ, thở sâu đặt tay ở trên vai Trịnh Hổ, gật đầu nói: “Không sao, ta đưa ngươi về!”
“Phệ hồn thuật!”