Lão đạo vuốt chòm râu của mình, trong đầu đã quy hoạch ra bản đồ cuộc sống mới cho mình, nói thầm: “Chờ ta trở về, sẽ vẽ thêm một ít thần phù, sau này trừ yêu vệ đạo, phong lưu đô thị, khà khà khà khà!”
Thấy cả đám người trước mắt cầm thần phù của mình ở trong tay, ánh mắt hâm mộ nhìn về phía hắn ta, “Sao nào, thần phù của ta do tổ tông truyền thừa, không phải ta khoác lác, ta chỉ kế thừa ba phần da lông, nểu đổi thành phụ thân ta, dạy dỗ thứ đồ chơi này chỉ…”
Lão đạo còn chưa nói xong, Trương Hải Căn đứng bên cạnh chú ý đến hình như ánh mắt quái vật kia đang chậm rãi tập trung vào trên người lão đạo, thấy thế, trong lòng Trương Hải Căn chấn động, một chân đá vào trên mông lão đạo, lập tức lấy thế cá chép qua núi nhào về phía trước một cái.
Cả đám thấy thế còn đang ngạc nhiên, chỉ thấy quái vật trước mắt đột nhiên thè lưỡi ra, cuốn tấm bùa vàng trên mặt vào bụng mình, nhìn sang đám người tụ tập trước mặt mình, đưa tay ôm đầu một thanh niên trong đó.
“Ầm!”