Triệu Khách nhìn chằm chằm tấm gương trước mặt, một tay dần siết chặt thành nắm đấm, đôi môi khẽ nhúc nhích, dùng một giọng nói rất nhỏ, chỉ có thính giác siêu phàm của Ngô Á mới nghe được Triệu Khách đang nói gì: “Cùng một trò xiếc, ngươi lại chơi ba lần!”
“Cái gì?” Ngô Á ngạc nhiên, không hiểu Triệu Khách có ý gì.
Chỉ thấy Triệu Khách hơi cong hai chân, nâng nắm đấm lên, nện một đấm vào tấm gương trước mặt.
Tấm gương trước mặt đột nhiên vỡ ra từng vết nứt như hình mạng nhện, rất nhiều vết nứt lập tức bao trùm toàn bộ tấm gương.
Từ lần đầu tiên gặp nước đen, lần thứ hai là cao ốc ảnh trong gương, đến lần thứ ba là kính sinh tử trước mặt này.