Trước mặt, hình dáng khuôn mặt tang thương nhếch nhác kia dần rõ ràng, trên người còn mặc áo thủng mũ nát của thợ sửa chữa, dáng vẻ gần như giống hệt với người công nhân trong ấn tượng của Triệu Khách.
Điều duy nhất khác biệt là khuôn mặt chịu đủ sương gió kia.
Trước đó gặp mặt, dù vẫn hơi không đủ dinh dưỡng nhưng ít ra còn tính là bình thường.
Nhưng bây giờ khuôn mặt này đen sì đỏ bừng, suýt nữa khiến Triệu Khách và Ngô Á không nhận ra.
“Hóa ra là vậy!”